Gặp gỡ Việt Linh, đạo diễn Việt Nam đầu tiên có phim, và có đến ba phim, lọt vào mạng lưới phát hành thương mại quốc tế.

Cuộc trò chuyện diễn ra tại căn hộ của chị ở Paris. Tôi đến vào sáng sớm, chị xuống tận cửa đón. Trời mùa đông rất lạnh nhưng ngay lập tức tôi cảm nhận sự ấm áp trong nụ cười của chị, sự ấm cúng, thân thiện của căn hộ nhỏ nơi chị ở.
Câu chuyện của chúng tôi đối lập với ngôi nhà bình lặng. Vừa chuẩn bị cơm trưa như bà nội trợ đích thực, chị vừa kể tôi nghe các dự án đã và đang thực hiện: Tủ sách điện ảnh với ba đầu sách mỗi năm, kịch bản phim truyền hình đã viết xong, đang hoàn tất kịch bản phim chiếu rạp…
Tôi hỏi chị có mệt? Chị cười: Được mệt vì công việc yêu
thích là hưởng thụ cuộc sống rồi. Nghỉ ngơi với chị là… nhảy từ việc này
sang việc khác, như đang viết báo nhảy qua viết kịch bản, đang viết
kịch bản nhảy qua biên tập sách, đang biên tập sách nhảy qua nấu cơm…
Khi chị làm phim, anh nuôi bé Hài Anh và chăm sóc gia
đình. Làm con thoi giữa Việt Nam và Pháp, chị nghĩ gì trước sự vất và
của người thân?
Việt Linh (VL) Luôn thấy mình có lỗi, nhưng biết cách
chuộc lỗi khi có dịp. Bạn thấy ngôi nhà này có thiếu bàn tay phụ nữ
không? Vấn đề không phải bạn ở đâu, mà tâm tư, hồn vía bạn ở đâu.
Tủ sách điện ảnh đã ra mắt độc giả 12 tác phẩm thẩm định
và khơi gợi nhiều điều thú vị dưới góc nhìn sâu sắc của những nhà chuyên
môn. Trong vai trò chủ biên, do đâu chị duy trì được cảm hứng và sự hợp
tác với các cộng sự xuất sắc như vậy?
VL Tôi rất thích một tựa bài trên báo Tuổi trẻ của phóng
viên Thúy Nga Gọi nhau lời hay. Tủ sách điện ảnh là một lời gọi hay
trong tình hình điện ảnh Việt Nam thừa báo nhưng lại thiếu sách. Khi có
lời hay thì mọi người sẽ góp tay, cũng như bạn sẽ góp tay với những lời
hay khác. Xã hội sẽ hay khi chúng ta biết gọi nhau lời hay.
Chị đã khen Bi, đừng sợ, chị nhìn thấy điều gì ở hiện tượng Phan Đăng Di, ở các đạo diễn trẻ hiện nay?VL Tôi thích Bi, đừng sợ của Phan Đăng Di bởi khả năng gây rung cảm và gợi cảm của nó – một trong những tuyệt tính của nghệ thuật mà không phải ai cũng làm được. Điện ảnh Việt Nam đang có một lớp trẻ đáng kỳ vọng, trong đó có Phan Đăng Di. Tôi chỉ thầm mong các bạn trẻ tôi luyện và bền chí với mục tiêu mình đã chọn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét